Toàn văn Sứ điệp của Đức Thánh Cha Phanxicô cho Ngày Quốc tế Giới trẻ lần thứ 35 năm 2020

1237 lượt xem

SỨ ĐIỆP NGÀY QUỐC TẾ GIỚI TRẺ LẦN THỨ 35
NĂM 2020
CỦA ĐỨC THÁNH CHA PHANXICÔ
“Này người thanh niên, tôi bảo anh: hãy trỗi dậy!” (Lc 7,14)

Các bạn trẻ thân mến!

Tháng 10/2018, cùng với Thượng Hội đồng Giám mục về “Người Trẻ, đức Tin, và sự Phân định Ơn gọi”, Giáo hội đã trải qua một tiến trình suy tư về vai trò của các con trong thế giới ngày nay, về việc tìm kiếm ý nghĩa và mục đích sống, về mối tương quan với Thiên Chúa của các con. Tháng 01/2019, cha đã gặp gỡ hàng trăm ngàn người trẻ khắp nơi cùng quy tụ tại Panama tham dự Đại hội Giới trẻ Thế giới. Hai sự kiện này – tức Thượng Hội đồng và kỳ Đại hội – là sự bày tỏ chiều kích căn bản của Giáo hội: đó là chúng ta “cùng nhau bước chung hành trình”.

Trong hành trình này, mỗi khoảnh khắc đạt đến một đích điểm quan trọng, chúng ta được Chúa và cuộc sống tôi luyện để tạo nên một khởi đầu mới. Là người trẻ, các con là chuyên gia về lĩnh vực này! Các con thích đi khắp nơi, thích khám phá những vùng đất và con người mới, thích được trải nghiệm. Vậy nên cha đã chọn thành phố Lisbon, thủ đô Bồ Đào Nha, làm đích đến cho chuyến hành hương liên lục địa sắp tới, sẽ diễn ra vào năm 2022. Từ Lisbon, vào thế kỷ 15 và 16, có rất nhiều người trẻ, gồm nhiều nhà truyền giáo, đã lên đường đến những vùng đất xa lạ, để chia sẻ Chúa Giêsu với các dân tộc và quốc gia. Chủ đề của Đại hội Giới trẻ Thế giới tại Lisbon sẽ là: “Maria lên đường vội vã” (Lc 1,39). Trong những năm chuẩn bị này cha muốn cùng các con suy niệm các bản văn Tin mừng sau: năm 2020 “Này người thanh niên, tôi bảo anh: hãy trỗi dậy!” (Lc 7,14); năm 2021 “Hãy trỗi dậy… ta chọn ngươi làm chứng nhân về những điều ngươi đã thấy.” (x. Cv 26,16).

Như các con biết, động từ “trỗi dậy” hay “đứng lên” xuất hiện trong cả ba chủ đề của ba năm. Những từ này cũng nói về sự hồi sinh, thức tỉnh cho một đời sống mới. Đây là những từ thường xuyên xuất hiện trong Tông huấn Christus Vivit (Đức Kitô đang sống!), mà cha đã gửi tới các con sau Thượng Hội đồng 2018 cùng với tài liệu đúc kết. Giáo hội trao cho các con món quà ấy như một ngọn đèn soi lối đường đời. Cha thật sự hy vọng rằng hành trình đưa chúng ta đến Lisbon, sẽ là nỗ lực hết mình của Giáo hội để triển khai hai tài liệu này, và để các văn kiện ấy dẫn dắt sứ mệnh của những ai dấn thân vào các hoạt động mục vụ giới trẻ.

Trở lại với đề tài năm nay: “Này người thanh niên, tôi bảo anh: hãy trỗi dậy!” (Lc 7,14). Cha đã nhắc đến câu Kinh thánh này trong Christus Vivit: “Nếu các con mất đi sức sống, mất đi những giấc mơ, nhiệt huyết, tính lạc quan, và lòng độ lượng, thì Chúa Giêsu sẽ đứng trước các con như Ngài từng đứng trước đứa con đã mất của bà goá phụ, và bằng quyền năng phục sinh Ngài sẽ truyền cho các con rằng: “Này người thanh niên, tôi bảo anh: hãy trỗi dậy!” (Số 20).

Trình thuật Tin mừng kể câu chuyện khi Chúa Giêsu vào thành Nain xứ Galilê đã bắt gặp đám tang một anh bạn trẻ, đứa con độc nhất của một goá phụ. Chúa Giêsu, động lòng trắc ẩn đã hồi sinh con trai của bà. Phép lạ xảy ra sau một chuỗi những câu nói và cử chỉ: “Trông thấy bà, Chúa chạnh lòng thương và nói: “Bà đừng khóc nữa!” Rồi Người lại gần, sờ vào quan tài. Các người khiêng dừng lại.” (Lc 7,13-14).

Giờ đây, chúng ta dành thời gian suy niệm lời nói và cử chỉ của Chúa.

Năng lực thấy được nỗi đau và sự chết

Chúa Giêsu chăm chú quan sát đám tang. Giữa đám đông, ngài nhận ra khuôn mặt người phụ nữ đau khổ. Năng lực quan sát của Ngài tạo nên cuộc gặp gỡ khơi nguồn sự sống mới. Không cần nói nhiều.

Còn năng lực quan sát của chúng ta thì sao? Khi quan sát sự việc, chúng ta có đủ cẩn trọng không, hay sẽ giống như việc lướt lướt hàng ngàn bức ảnh và tập tin trên mạng xã hội qua màn hình điện thoại? Thường khi chúng ta chứng kiến một sự kiện nhưng không hề trải nghiệm sự kiện ấy! Đôi lúc phản ứng đầu tiên của chúng ta là lấy điện thoại ra chụp hình, mà không thèm nhìn đến đối tượng liên quan.

Xung quanh ta, và đôi khi ngay trong lòng mình, chúng ta thấy thực tại của cái chết: cái chết thể lý, tâm hồn, tình cảm, cái chết về mặt xã hội. Chúng ta có thực sự để ý chúng không, hay chỉ là cái gì đó thoáng qua? Chúng ta có làm gì để khôi phục sự sống không?

Cha nghĩ về tất cả những trường hợp tiêu cực ấy mà người trẻ các con đang trải qua. Nhiều người đặt cược mọi thứ vào khoảnh khắc hiện tại và đặt cuộc sống mình vào những trải nghiệm cực đoan. Một số khác như đã “chết” vì họ cảm thấy vô vọng. Có cô gái kể với cha: “Giữa các bạn bè, con ít muốn tham gia, thiếu động lực để đứng dậy.” Buồn thay, sự chán nản đang lan rộng giữa người trẻ, và trong một số trường hợp dẫn đến cơn cám dỗ sống cô lập riêng biệt. Biết bao nghịch cảnh nơi sự vô cảm lên ngôi, nơi người trẻ chìm vào vực sâu đau khổ và hối tiếc! Biết bao người trẻ đang kêu xin giúp đỡ mà không ai nghe tới! Thay vào đó, họ phải chịu đựng vẻ khó chịu và thờ ơ của những con người chỉ muốn tận hưởng “giờ hạnh phúc” của bản thân mình, nơi họ không phải phiền muộn về bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì khác.

Một số khác lãng phí đời sống vào những thứ chóng qua, nghĩ rằng họ đang sống nhưng thật ra họ đã chết trong lòng (x.Kh 3:1). Mới độ tuổi đôi mươi mà họ đã kéo đổ cuộc đời, thay vì nâng lên cho xứng phẩm giá làm người. Mọi thứ đều theo lối “chơi tới bến” và đổi lấy sự thoả lòng: là một phút giải trí, một cảm giác thoả mãn sung sướng chóng qua từ người khác… Và còn chủ nghĩa sùng bái bản thân thời kỹ thuật số đang lan tràn khắp nơi tác động lên người trẻ và cả người lớn. Quá nhiều người đang sống như vậy! Một số có lẽ còn tung hô chủ nghĩa vật chất của những người quanh họ, vốn chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền và hưởng thụ, như mục đích duy nhất cuộc đời. Về lâu dài nhất định sẽ dẫn đến sự bất hạnh, đau khổ, và chán ghét cuộc sống, một cảm giác trống rỗng và âu sầu lớn lên từng ngày.

Những nghịch cảnh ấy cũng có thể là kết quả khi bản thân thất bại, những gì chúng ta quan tâm, những gì chúng ta gắn kết, tan vỡ hoặc hoặc không còn mang lại kết quả mong muốn nữa. Điều này có thể xảy ra với việc học tập, với niềm đam mê thể thao, nghệ thuật… Hồi kết của “giấc mơ” có thể làm ta chết lặng. Nhưng thất bại là một phần của đời sống con người; đôi khi cũng có thể kết thúc bằng một hồng ân! Cũng không hiếm trường hợp những gì chúng ta nghĩ sẽ mang lại hạnh phúc cuối cùng chỉ là ảo vọng, một thứ ngẫu tượng. Những thần tượng đòi hỏi mọi thứ nơi ta; chúng biến ta thành nô lệ nhưng không cho lại chút gì. Đến cuối cùng, khi sụp đổ, chỉ để lại một đám bụi mờ. Nếu thất bại làm  thần tượng  sụp đổ, đó là một điều tốt, nhưng kéo theo nhiều đau khổ.

Người trẻ cũng có thể rơi vào trường hợp chết về thể xác hoặc chết về đạo đức. Cha nghĩ đến tệ nạn nghiện hút, tội ác, nghèo đói, hoặc bệnh hiểm nghèo. Cha mong các con hãy nghĩ đến đó và nhận ra điều gì “đã chết” nơi bản thân các con hoặc nơi những người gần gũi với các con, hiện tại cũng như trong quá khứ. Đồng thời, cha xin các con nhớ đến người thanh niên trong Tin mừng đã chết thực sự, nhưng anh ta vẫn trở về với cuộc sống vì Một Ai Đó nhìn thấy anh và muốn anh được sống. Điều tương tự cũng sẽ xảy đến với các con, hôm nay và mọi ngày.

Lòng thương xót

Kinh thánh thường nói về những cảm xúc của những người được đánh động “một cách tự nhiên” bởi đau khổ của người khác. Cảm xúc của chính Chúa Giêsu đã khiến Ngài chia sẻ với các mảnh đời. Ngài đau nỗi đau của họ. Ngài nhận cho mình nỗi khốn khổ của bà mẹ. Cái chết của người thanh niên cũng là cái chết của Ngài.

Là người trẻ, các con hết lần này đến lần khác bày tỏ rằng các con đủ khả năng cảm thương. Cha nghĩ trong số các con có những người đã hào phóng giúp đỡ mọi hoàn cảnh cần thiết. Không có thiên tai, động đất, lũ lụt nào xảy ra mà người trẻ không xông pha giúp đỡ một tay. Phong trào người trẻ bảo vệ môi trường cũng là một minh chứng cho năng lực lắng nghe tiếng khóc của mẹ Trái đất.

Bạn trẻ thân mến, đừng để bị lấy đi sự nhạy cảm này! Ước mong các con sẽ luôn lưu tâm đến tiếng kêu xin của những người đang chịu đau khổ, và động lòng trước những ai đang khóc than và chết đi trong thế giới ngày nay. “Có những thực tại cuộc sống chỉ thấy được bằng đôi mắt biết rơi lệ” (Christus Vivit, 76). Nếu biết khóc cùng kẻ khóc, các con sẽ tìm thấy hạnh phúc đích thực. Quá nhiều người trẻ đương đại đang bị ngược đãi hoặc là những nạn nhân của bạo lực và khủng bố. Hãy nhận lấy những thương tích của các bạn ấy, và các con sẽ là những người mang hy vọng trong thế giới này. Các con sẽ nói với anh chị em mình rằng: “Hãy đứng dậy, bạn không cô đơn”, và sẽ giúp họ nhận ra Chúa là Cha yêu thương chúng ta, rằng Chúa Giêsu là đôi tay giang rộng nâng chúng ta dậy.

Tiến đến và “chạm vào”

Chúa Giêsu dừng đám tang lại. Ngài đến gần để bày tỏ sự thân cận. Sự thân cận vì thế chuyển thành một hành động dũng cảm là hồi sinh một người. Một cử chỉ mang tính tiên tri. Cái chạm của Chúa Giêsu, Đấng đang sống, truyền ban sự sống. Đó là cái chạm đổ tràn Thánh Thần vào thân xác đã chết của người thanh niên, và mang anh trở lại sự sống.

Cái chạm ấy xuyên qua đau khổ và tuyệt vọng. Đó là cái chạm của Chúa, là cái chạm có thể cảm nhận được trong tình yêu đích thực của con người; đó là cái chạm mở ra viễn cảnh không tưởng về tự do và sự trọn vẹn của đời sống mới. Tác dụng của cử chỉ nơi Chúa Giêsu là không thể tính nổi. Nó nhắc chúng ta rằng ngay cả một dấu chỉ của sự thân cận, có thể chưa cụ thể, cũng có thể đánh thức những nguồn lực hồi sinh.

Người trẻ các con thường xuyên tiếp cận những thực tại đau khổ và cái chết trong đời. Các con cũng có thể chạm vào họ như Chúa Giêsu, mang lại sự sống mới nhờ Chúa Thánh Thần. Nhưng để được như thế, chỉ khi nào chính các con phải được đánh động bằng tình yêu Thiên Chúa trước, lòng các con phải tan hoà khi cảm nghiệm sự tốt lành của Ngài dành cho các con. Nếu các con cảm nhận được tình yêu vĩ đại của Chúa dành cho mọi loài thụ tạo – nhất là anh chị em mình là những người đang đói và khát, đang bệnh tật, đang trần truồng, và đang tù tội – thì các con sẽ có thể đến gần họ như Chúa sẽ làm. Các con sẽ chạm vào họ như Chúa đã chạm, và mang sự sống của Ngài đến cho anh chị em mình, là những người đã chết trong lòng, đã mất đức tin và hy vọng.

“Này người thanh niên, tôi bảo anh: hãy trỗi dậy!”

Tin mừng không nêu tên người thanh niên mà Chúa Giêsu đã hồi sinh tại Nain, để mời gọi độc giả hãy “đặt mình” vào anh ta. Anh ấy có thể là các con, là cha, là mỗi người chúng ta, Chúa Giêsu đang nói: “Hãy trỗi dậy!”. Là Kitô hữu chúng ta biết rõ mình luôn trượt ngã và phải đứng lên. Những ai không lên đường sẽ không bao giờ ngã; và đương nhiên, họ không bao giờ tiến lên. Đó là lý do chúng ta cần Chúa giúp sức và củng cố đức tin. Bước đầu là hãy tự mình đứng dậy và nhận ra rằng, đời sống mới Chúa Giêsu trao tặng là tốt lành và đáng sống. Đời sống ấy được duy trì bởi Đấng luôn sát cánh cùng chúng ta trên đường tiến về tương lai. Chúa Giêsu giúp chúng ta sống cuộc sống này sao cho thật xứng đáng và đầy ý nghĩa.

Cuộc sống này thật sự là một tạo dựng mới, là sự tái sinh, không chỉ dưới dạng thích nghi tâm lý. Có lẽ, vào những lúc khó khăn, nhiều người trong các con cứ nghe mãi những câu “thần chú” rất thức thời ngày nay, những câu thần chú như thể giải quyết được mọi thứ: “Các bạn phải tin vào chính mình”, “Các bạn phải khám phá tiềm lực của mình”, “Các bạn phải ý thức năng lượng tích cực của mình”… Tất cả chỉ là lời sáo rỗng, không chút tác dụng cho bất kỳ ai nếu lòng họ đã “chết”. Lời của Chúa Giêsu âm vang hơn; đi sâu vô tận. Đó là lời thần linh và tạo dựng, chỉ duy nhất lời ấy có thể mang kẻ chết về lại cõi sống.

Sống cuộc đời mới như “những người đã trỗi dậy” 

Tin Mừng kể là: người thanh niên “bắt đầu nói” (Lc 7,15). Khi Chúa Giêsu chạm vào ai và cho sống lại, thì họ liền lên tiếng ngay và không sợ hãi bày tỏ những gì đã xảy ra trong cõi lòng về: bản thân, nỗi khát vọng, nhu cầu và niềm mơ ước. Có lẽ trước đây, họ chưa từng làm như vậy, vì nghĩ rằng không ai có thể hiểu được. 

“Nói” cũng có nghĩa là thiết lập tương quan với người khác. Khi “chết”, chúng ta khép kín đời mình, cắt đứt các tương quan, trở nên lạnh nhạt, sai lầm và thậm chí là giả trá nữa. Khi làm cho sống lại, Chúa Giêsu đưa ta trở lại cuộc sống, ban chúng ta cho mọi người (x.Lc 7,15). 

Ngày nay, chúng ta thường “liên kết” nhưng lại không “liên thông” với nhau, vì quen liên kết với màn hình và thiết bị công nghệ. Hỡi các bạn trẻ! Qua sứ điệp này, Cha muốn cùng các con  kêu gọi một sự thay đổi văn hóa, dựa trên lệnh truyền của Chúa Giêsu: “Hãy trỗi dậy!”. Văn hóa đương đại đang cô lập người trẻ và khiến họ chìm vào thế giới ảo, chúng ta hãy lan truyền lời mời của Chúa Giêsu: “Hãy trỗi dậy!” Chúa mời gọi chúng ta sống thực hơn là sống ảo. Không có nghĩa là từ chối công nghệ, mà là sử dụng công nghệ như một phương tiện, không coi công nghệ là cùng đích. “Hãy trỗi dậy!” còn là một lời mời gọi cho “niềm mơ ước”, để “mang lấy thử thách”, sẵn sàng “dấn thân biến đổi thế giới”, để thắp lên niềm hy vọng và khơi dậy những khát vọng, để chiêm ngưỡng bầu trời với những vì tinh tú và thế giới xung quanh. “Hãy trỗi dậy và trở nên chính bạn!” Nếu đón nhận sứ điệp này, nhiều người trẻ sẽ thôi buồn chán, ngưng mệt mỏi, khiến cho khuôn mặt trở nên rạng rỡ và đẹp hơn bất kỳ một giao diện ảo nào. 

Nếu các con cho đi, sẽ có người đón nhận. Như một người nữ trẻ từng nói: “Hãy rời cái ghế dài khi bạn thấy một cái gì đẹp, và thử, và làm một cái gì đó tương tự”. Cái đẹp đánh thức đam mê. Và nếu một người trẻ đam mê điều gì, thậm chí là về một ai đó, anh ấy hoặc cô ấy sẽ thức dậy, đứng lên và bắt đầu làm những điều tuyệt vời. Những người trẻ trỗi dậy từ “cõi chết”, sẽ trở thành nhân chứng cho Chúa Giêsu và cống hiến đời mình cho Người. 

Các bạn trẻ thân mến!

Đam mê và ước mơ của các con là gì? Hãy để cho nó lên tiếng, qua đó, các con sẽ trao tặng những điều tốt đẹp cho thế giới, cho Giáo hội và cho các bạn trẻ khác, từ tinh thần đến nghệ thuật hoặc các lĩnh vực xã hội. Cha lặp lại bằng tiếng mẹ đẻ của Cha rằng: Hagan lío! Hãy làm cho tiếng nói của các con được nghe thấy! Cha nhớ có một bạn trẻ nói rằng: “Nếu Chúa Giêsu là một người chỉ biết nghĩ đến mình, thì chắc hẳn người con trai của bà góa đã chẳng được sống lại”. 

Làm cho chàng thanh niên sống lại, là Chúa ban lại sự sống cho anh, cũng là ban lại đứa con cho người mẹ. Nơi người phụ nữ ấy, có thể thấy hình ảnh Mẹ Maria, Mẹ chúng ta, nơi Mẹ chúng ta phó thác tất cả các bạn trẻ trên toàn thế giới. Nơi Mẹ, chúng ta cũng nhận ra Mẹ Giáo hội, với tình yêu thương dịu hiền, luôn muốn đón từng đứa con, là mỗi bạn trẻ. Vì vậy, chúng ta hãy xin Mẹ Maria chuyển cầu cho Giáo hội, để Giáo hội luôn là người mẹ khóc thương cho những đứa con đã chết, và luôn mong muốn những người con ấy được trỗi dậy. Trong từng người con đã chết, Mẹ Giáo hội cũng chết, và trong từng người con trỗi dậy, Mẹ Giáo hội cũng trỗi dậy. 

Cha chúc lành cho các con.
Xin các con: đừng quên cầu nguyện cho Cha.

Roma, từ Đền thờ Thánh Gioan Laterano, 11 tháng hai 2020, Lễ Đức Mẹ Lộ Đức.
Phanxicô 

Bản dịch của Văn phòng Ủy Ban Mục Vụ Giới Trẻ và Thiếu Nhi / HĐGMVN

Có thể bạn quan tâm

Để lại một bình luận