Cha đi rồi ! Tình thương còn ở lại

176 lượt xem

Cha đi rồi ! Tình thương còn ở lại

Có những cuộc chia tay không ồn ào, không lời giã biệt hoa mỹ, chỉ lặng lẽ như ánh nắng cuối ngày rút lui sau rặng núi mà lòng người ở lại bỗng dâng trào những cảm xúc khó gọi thành tên.

Khi Đức Giám mục ban hành quyết định thuyên chuyển, các linh mục bước vào hành trình mới, rời khỏi giáo xứ thân yêu đã từng gắn bó, để tiếp tục sứ vụ nơi vùng cộng đoàn xứ đạo khác. Mỗi lần như thế, nơi những giáo xứ đã từng được cha coi sóc lại thấy lòng chông chênh, hụt hẫng, vắng đi một người cha, người mục tử đã từng đồng hành, yêu thương và dâng hiến cả quãng đời quý báu trong ơn gọi của mình nơi các xứ đạo.

Có những giáo xứ, tin cha chuyển xứ đến nhẹ như một cơn gió thoảng nhưng sao trong lòng giáo dân lại như có một vết cứa âm thầm. Dẫu biết rằng quyết định ấy không bất chợt những đã có sự cầu nguyện, lắng nghe và phân định từ những người có trách nhiệm. Dẫu hiểu rằng sứ vụ linh mục là hành trình lên đường không ngừng nhưng lòng người đặc biệt là những con chiên nhỏ bé vẫn khó tránh được niềm tiếc thương, trống vắng.

Nhiều con chiên vẫn nhớ như in ngày cha đến giáo xứ với đôi mắt chan chứa bao trăn trở, những bước chân đầu tiên đầy lo lắng và một trái tim rộng mở sẵn sàng dấn thân. Không ồn ào, không khoa trương. Cha bắt đầu hành trình bằng những việc âm thầm nhất: sửa lại ngôi nhà xứ cũ, chỉnh trang từng góc nhà thờ, chăm chút cho từng thánh lễ, từng giờ kinh, từng bài giảng gần gũi mà sâu sắc, như thắp sáng lại niềm tin trong từng tâm hồn.

Người ta còn nhớ những đêm cha lặng lẽ ngồi cầu nguyện một mình trong nhà thờ vắng, chỉ có ánh nến leo lét bên bàn thánh. Nhớ những lần cha vội vã đến thăm người bệnh trong đêm mưa, không quản ngại gian khổ. Nhớ cả những lúc cha rơi nước mắt trong đám tang giáo dân hay nụ cười rạng rỡ trong ngày cưới của đôi bạn trẻ. Cha hiện diện không chỉ như một linh mục mà là người cha, người bạn, người anh và như một phần linh hồn sống động của cộng đoàn.

Và rồi… ngày cha ra đi cũng đến. Vẫn là giọng nói dịu dàng quen thuộc ấy: “Cha xin cảm ơn tất cả tình thương của mọi người. Xin hãy tiếp tục cầu nguyện cho cha”. Không lời trách, không một tiếng than. Chỉ có ánh mắt ánh lên sự tin tưởng và một trái tim đầy tín thác. Nhưng với những người ở lại, sự chia xa ấy chẳng dễ dàng gì. Bởi từng bước chân, từng giọt mồ hôi, từng hy sinh lặng thầm của cha đều đã in sâu vào từng ngóc ngách của giáo xứ.

Làm sao nói hết lời tri ân? Làm sao gom đủ những yêu thương và hy sinh ấy để viết thành một lời cảm tạ xứng đáng?

Có lẽ… chẳng thể.

Nhưng những người con của xứ đạo sẽ giữ mãi những gì cha đã gieo: sẽ sống đức tin như cha từng nhắn nhủ, sẽ giữ vững tinh thần hiệp nhất cha từng vun trồng, sẽ tiếp tục là một cộng đoàn sống động, trưởng thành trong đức tin và tình thương.

Cha đi rồi… nhưng tình thương cha vẫn ở lại. Ở lại trong từng hàng ghế nhà thờ nơi cha từng giảng lễ, trong tiếng cười trẻ thơ vang vọng nơi phòng học giáo lý, trong những bức ảnh lưu lại kỷ niệm với thiếu nhi, các hội đoàn và nhất là ở lại trong tim từng người con xứ đạo, những người từng được cha đồng hành qua bao thăng trầm của cuộc sống.

Xin cảm ơn cha vì đã sống giữa cộng đoàn giáo xứ như một người mục tử đích thực, một người cha mang trái tim của Đức Kitô luôn yêu thương, hy sinh và dâng hiến.

Dù cha đi đâu, xin biết rằng: tình thương cha để lại nơi đây sẽ mãi mãi còn đó.

Mây Ngàn

Có thể bạn quan tâm